增广贤文·上集

作者:彭子翔 朝代:宋代诗人
增广贤文·上集原文
空亭鹤雏,空床蠹鱼。诗瓢酒盏茶炉,是湖中薄书。郎真漫乎,翁真醉欤。樊川逸少眉苏,结烟波钓徒。
刺竹丛丛苦笋生,山禽无数不知名。元宵已似春深后,龙眼花开蛤蚧鸣。
名山几载避尘氛,玄鹤青松得共群。载酒每邀乌利子,题诗常对紫云君。著书未遂藏山麓,丛桂犹怜护岭云。他日结庐还此地,草堂休勒稚圭文。
大好梧桐庭院里。修竹娟娟,几席凉于水。扫地焚香闲坐此。韦苏州后先生矣。老带庄襟谁得似。一片冰心,写上云蓝纸。看取方池清见底。亭亭立者花君子。
故城深巷长苍苔,一度经过一度哀。尚有楼台搀雨出,岂无花柳向春开。十年心事今宵梦,千里家书昨日回。莫上灞陵桥上望,楚天云尽蜀波来。
玉门关静边烽息,回首金城赵充国。绣帽霜须马上吟,诗兴如云满秋色。最好青门长乐坡,灞桥路上情更多。绣岭风烟新草木,潼关形势旧山河。洛阳城阙秋风紧,有诏疾驱催大尹。两瞳直是有精神,管取无宽亦无猛。
春乍霁。清涟画舫融泄。螺云万叠暗凝愁,黛蛾照水。漫将西子比西湖,溪边人更多丽。步危径、攀艳蕊。掬霞到手红碎。青蛇细折小回廊,去天半咫。画阑日暮起东风,棋声吹下人世。海棠藉雨半绣地。正残寒、初御罗绮。除酒销春何计。向沙头更续,残阳一醉。双玉杯和流花洗。
老鹅秋菊中,我欲画几画。万古天地间,且让庖羲独。
内外都无隔,帷屏不复张。夜眠兼客坐,同在火炉床。
增广贤文·上集拼音解读
kōng tíng hè chú ,kōng chuáng dù yú 。shī piáo jiǔ zhǎn chá lú ,shì hú zhōng báo shū 。láng zhēn màn hū ,wēng zhēn zuì yú 。fán chuān yì shǎo méi sū ,jié yān bō diào tú 。
cì zhú cóng cóng kǔ sǔn shēng ,shān qín wú shù bú zhī míng 。yuán xiāo yǐ sì chūn shēn hòu ,lóng yǎn huā kāi há jiè míng 。
míng shān jǐ zǎi bì chén fēn ,xuán hè qīng sōng dé gòng qún 。zǎi jiǔ měi yāo wū lì zǐ ,tí shī cháng duì zǐ yún jun1 。zhe shū wèi suí cáng shān lù ,cóng guì yóu lián hù lǐng yún 。tā rì jié lú hái cǐ dì ,cǎo táng xiū lè zhì guī wén 。
dà hǎo wú tóng tíng yuàn lǐ 。xiū zhú juān juān ,jǐ xí liáng yú shuǐ 。sǎo dì fén xiāng xián zuò cǐ 。wéi sū zhōu hòu xiān shēng yǐ 。lǎo dài zhuāng jīn shuí dé sì 。yī piàn bīng xīn ,xiě shàng yún lán zhǐ 。kàn qǔ fāng chí qīng jiàn dǐ 。tíng tíng lì zhě huā jun1 zǐ 。
gù chéng shēn xiàng zhǎng cāng tái ,yī dù jīng guò yī dù āi 。shàng yǒu lóu tái chān yǔ chū ,qǐ wú huā liǔ xiàng chūn kāi 。shí nián xīn shì jīn xiāo mèng ,qiān lǐ jiā shū zuó rì huí 。mò shàng bà líng qiáo shàng wàng ,chǔ tiān yún jìn shǔ bō lái 。
yù mén guān jìng biān fēng xī ,huí shǒu jīn chéng zhào chōng guó 。xiù mào shuāng xū mǎ shàng yín ,shī xìng rú yún mǎn qiū sè 。zuì hǎo qīng mén zhǎng lè pō ,bà qiáo lù shàng qíng gèng duō 。xiù lǐng fēng yān xīn cǎo mù ,tóng guān xíng shì jiù shān hé 。luò yáng chéng què qiū fēng jǐn ,yǒu zhào jí qū cuī dà yǐn 。liǎng tóng zhí shì yǒu jīng shén ,guǎn qǔ wú kuān yì wú měng 。
chūn zhà jì 。qīng lián huà fǎng róng xiè 。luó yún wàn dié àn níng chóu ,dài é zhào shuǐ 。màn jiāng xī zǐ bǐ xī hú ,xī biān rén gèng duō lì 。bù wēi jìng 、pān yàn ruǐ 。jū xiá dào shǒu hóng suì 。qīng shé xì shé xiǎo huí láng ,qù tiān bàn zhǐ 。huà lán rì mù qǐ dōng fēng ,qí shēng chuī xià rén shì 。hǎi táng jiè yǔ bàn xiù dì 。zhèng cán hán 、chū yù luó qǐ 。chú jiǔ xiāo chūn hé jì 。xiàng shā tóu gèng xù ,cán yáng yī zuì 。shuāng yù bēi hé liú huā xǐ 。
lǎo é qiū jú zhōng ,wǒ yù huà jǐ huà 。wàn gǔ tiān dì jiān ,qiě ràng páo xī dú 。
nèi wài dōu wú gé ,wéi píng bú fù zhāng 。yè mián jiān kè zuò ,tóng zài huǒ lú chuáng 。

※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

增广贤文·上集相关翻译

①连州:地名,治所在今广东连县。村墟:村落。墟,即虚,集市。郡楼:郡城城楼适:偶然,恰好。俚歌:民间歌谣。俟:等待。采诗者:采集民谣的官吏。
②争将:怎把。无期别:死别;无期重逢的离别。一度:一次。

增广贤文·上集相关赏析


做人要讲究诚信,不能因为自己的快乐或事情就违背承诺。
此诗以首句命名,抒写作者遭受邪恶势力的打击、政治理想无从实现的悲哀。全诗艺术上的最大特点是心理刻画手法上的高妙,未见事实之叙述,全是作者心理活动的展现,其次是多运用双声叠韵联绵词,增加了诗歌的音乐美。

作者介绍

彭子翔 彭子翔 彭子翔,男,号虚寮,宋代著名词人,源于《新编事文类聚翰墨全书》丁集卷三。代表作品有《临江仙》、《木兰花慢》等。

增广贤文·上集原文,增广贤文·上集翻译,增广贤文·上集赏析,增广贤文·上集阅读答案,出自彭子翔的作品

版权声明:本文内容由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。国学诗词网网免费发布仅供学习参考,其观点不代表本站立场。

转载请注明:原文链接 | https://www.xingmeitu.com/books/9gOWVc758246.html